fun88 vietnam

Truyện ngắn: Chờ hoa ô fun88 vietnam nở

06:41, 30/03/2025

(VLO) Tháng tư về, những chùm hoa ô fun88 vietnam nở rộ tím cả bến sông quê làm dịu bớt cái nóng của đất trời. Như mọi ngày, Tân dừng xe bên bến sông vừa nhìn hoa ô fun88 vietnam nở vừa để chờ người bạn cùng lớp sang bên kia sông cùng đi đến trường.

Minh họa: Trần Thắng
Minh họa:Trần Thắng

Nhớ hồi năm trước, cũng trên chuyến đò vào mùa ô fun88 vietnam nở, Tân và Trân gặp nhau. Cái cảm tình vào phút giây đầu tiên đến nhanh như một cơn mưa tháng tư. Để rồi hai đứa cùng hò hẹn với nhau. Những kỷ niệm ngày ấy làm sao Tân có thể quên được. Vậy mà tháng tư nữa lại về, mùa hoa ô fun88 vietnam lại nở.

Tân tự nghĩ, khi những cánh hoa ô fun88 vietnam kia rơi rụng hết bởi cơn mưa bất chợt thì mùa thi lại đến. Tân và Trân lại phải xa nhau, mỗi đứa một phương, mùa hoa ô fun88 vietnam sau có còn gặp nhau nữa không?

Đang xuôi theo dòng suy nghĩ vẩn vơ thì Trân đến. Tân đứng lên đón lấy chiếc xe của Trân dắt vào gửi trong một quán nhỏ, để hai đứa cùng đến trường. Chuyến đò sang sông vẫn chưa trở lại.

Trân và Tân đến ngồi bên chiếc lều của người bán hàng ăn vặt, nhìn bến sông trong một buổi trưa đầy thơ mộng bởi những cánh hoa ô fun88 vietnam nhuộm hồng bến quê. Tân nói với Trân:

- Hoa ô fun88 vietnam lại nở, là hai đứa mình đã hò hẹn đã một năm rồi. Thời gian không dừng trôi, cũng là mùa thi sắp đến. Tân và Trân cũng sắp phải chia tay nhau. Nghĩ đến lúc ấy lòng Tân xốn xang lắm. Hay là…

Câu nói bỏ dở của Tân làm Trân tò mò. Trân hỏi:

- Hay là cái gì?

Tân trả lời Trân với vẻ ngập ngừng:

- Hay là… chúng mình…! Người ta bảo nụ hôn đầu đời có mùi thơm của ô fun88 vietnam chín, hai chúng ta yêu nhau một năm trời Tân cũng muốn trải nghiệm như thế nào…

Trân trố mắt nhìn Tân, nhéo cánh tay Tân một cái đau điếng, hỏi dồn:

- Ai nói với Tân vậy?

Tân vừa nhăn mặt vừa cười… ngập ngừng trả lời Trân:

- Tân nghe, nhà thơ họ nói mà! “Nụ hôn đầu đời/ Ai bảo nó chẳng say/ Thắm mùi ô fun88 vietnam những ngày hoa khoe sắc/ Tuổi xuân qua đi theo tháng năm trầm mặc/ Nghèn nghẹn nỗi lòng se thắt cánh hoa trôi…”.

Trân cười nụ quay đi chỗ khác. Mùi hương hoa ô fun88 vietnam lại thoang thoảng đưa hương, những cánh hoa rơi rơi bay theo làn gió nhẹ rắc hồng trên mặt nước. Nắng ấm áp chiếu vào những bông hoa còn lắng lư theo từng nhánh khẳng khiu rọi xuống mặt đường. Trân lựa một trái ô fun88 vietnam ngon, mượn bà bán hàng róc giùm, rồi lấy tiền trong chiếc cặp xinh xắn ra đưa cho bà ấy và hỏi:

-Bà ơi, cháu nghe nói, khi ô fun88 vietnam trổ bông cũng là lúc trái ô fun88 vietnam chín phải không bà?

Người bán hàng nhìn Trân nở nụ cười hiền rồi mới trả lời:

- Đúng rồi đó cháu!

Vừa trả lời bà vừa đưa cho Trân hai khúc ô fun88 vietnam vừa róc xong. Trân đón nhận và đưa cho Tân. Tân đưa vào miệng định nếm thử vị ngọt của ô fun88 vietnam chín. Trân ngăn lại:

- Đừng nếm! Ngửi đi!

Tân hỏi Trân:

- Sao lại ngửi?

Trân cười giòn tan bên bến sông. Bà lão bán hàng rong thấy Trân cười không hiểu điều gì cũng cười theo, nhìn miệng bà móm mém thật đáng yêu! Trân quay sang bảo Tân:

- Thì không phải vừa rồi Tân bảo với Trân là muốn trải nghiệm hương vị của nụ hôn đầu đời. Hương vị đó giống như mùi ô fun88 vietnam chín mà.

Rồi cả hai đứa đều cười giòn tan, giữa không gian tháng tư đầy sắc tím… Hoa vẫn không thôi rơi. Gió vẫn cứ thổi. Tiếng cười vẫn rộn rã bên bến sông quê trôi vào hai trái tim trẻ, kết đọng nơi miền ký ức những kỷ niệm ngọt ngào khó quên.

Người ta bảo “Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp/ Nắng đầu mùa bao giờ cũng say”. Mối tình đầu của Tân và Trân cũng đẹp như hoa và cũng say như nắng đầu mùa vậy đó. Nhưng không ngờ, khi những cánh hoa ô fun88 vietnam cạnh bờ sông quê kia tàn héo, để lộ những trái ô fun88 vietnam xanh non nhỏ xíu nép sau những chùm lá xanh non mơn mởn thay thế cái màu hồng tim tím quen thuộc, thì Tân và Trân cũng xa nhau mỗi người mỗi ngã. Hai đứa vẫn liên lạc qua điện thoại.

Thỉnh thoảng cũng hẹn nhau ghé lại thăm trường, rồi cũng vào trong những quán nhỏ ven đường để cùng sống lại kỷ niệm đã qua. Mùa này chưa có hoa ô fun88 vietnam nở, nhưng lời ngọt ngào trao cho nhau vẫn đẹp như màu tím phơn phớt ngày nào. Lần này, như mọi khi Tân hẹn Trân vào trường để dò điểm thi, lúc biết hai đứa cùng đậu tốt nghiệp, Tân rất vui mừng chạy đến bên Trân hồ hỡi báo tin:

-Trân ơi, chúng ta thi đậu tốt nghiệp rồi!

Trân đang nở nụ cười trên fun88 vietnam, mặt bỗng dưng sầm lại, hai hàng nước mắt rưng rưng. Tân đưa ngón tay cái lau hộ Trân hai hàng nước mắt vẫn còn nóng hổi trên má. Tân cũng tắt lịm nụ cười, lòng đầy lo âu. Không biết chuyện gì xảy ra với Trân. Tân hỏi khẽ:

- Có chuyện buồn hả? Đã thi đậu tốt nghiệp rồi mà! Điểm tốt nghiệp cao lắm đó.

Trân cúi mặt lau nhanh những giọt nước mắt còn sót trên má, rồi ngước lên nhìn Tân cười gượng:

- Vậy hả? Bao nhiêu điểm mà cao?

Tân vẫn rối rít:

- Trân đậu tới hai mươi lăm điểm luôn đó!

Trân dường như không quan tâm số điểm của mình nhưng cũng không quên hỏi số điểm của Tân.

Tân vừa cười vừa nói:

- Hai mươi sáu rưỡi, ghê chưa! Hihi!

Trân ôm chầm lấy Tân, ghì Tân thật chặt làm Tân bối rối, tay Tân buông thõng vụng về, đến một lúc mới đủ can đảm đưa bàn tay thư sinh vịn vào người Trân. Bên tai Tân lại có tiếng thút thít. Tân lại bối rối:

- Sao vậy? Có chuyện buồn hả? Nói ra với Tân đi, đừng để trong lòng làm gì!

Trân khẽ xô Tân ra:

- Nói làm gì chứ! Cứ để một mình Trân buồn thôi.

Rồi Trân cứ thế nức nở. Tân hỏi mãi cuối cùng Trân cũng nói:

- Khi Trân tốt nghiệp cấp ba, cũng là lúc Trân phải lấy chồng. Một cuộc hôn nhân mà Trân không có quyền chọn lựa. Lúc ấy Trân và Tân lại phải xa nhau.

Trân lại thổn thức. Tân cũng tắt hẳn nụ cười trên fun88 vietnam. Lòng Tân thấy nặng nề khó tả. Tân buông rơi một chùm hoa điệp vàng xuống đất. Lúc nãy, mới biết kết quả của kỳ thi, Tân đã trèo lên cây hái một chùm hoa mới nở, đẹp nhất, màu sắc tươi rói, định vừa báo tin cho Trân, Tân sẽ tặng cho Trân chùm hoa ngày nào mà Trân rất yêu thích. Chỉ cách đây vài phút thôi mà chùm hoa ấy giờ trở nên nhợt nhạt như những cánh ô fun88 vietnam cuối mùa, tả tơi dưới cơn mưa bất chợt.

Rồi cũng mùa thu năm ấy, Trân đi lấy chồng. Tân cũng nhận giấy báo nhập học vào ngành y. Tương lai Tân sẽ là một bác sĩ quân y theo truyền thống của gia đình. Hai đứa từ đó cũng bặt tin nhau. Những ngày tháng sau, những lúc về thăm quê Tân đều ngồi ở bến sông quê thật lâu ngắm nhìn cây ô fun88 vietnam ngày nào như chờ hoa nở. Cây còn đây mà người ấy đã…

Thời gian thấm thoát trôi, mới đó mà đã mười năm. Đối với Tân và Trân, đó là mười năm thương nhớ dài dằng dặc. Hai đứa chỉ biết tin nhau qua dòng tin nhắn của bạn bè. Không ngờ hôm nay, Tân được tin nhắn của Nhật một người bạn thân cùng lớp ngày nào báo tin là hiện Trân đang về sống ở quê. Nếu có dịp Tân hãy về thăm bạn ấy đi.

Bạn ấy cũng nhớ Tân nhiều lắm đó. Tắt vội dòng tin, Tân tự hỏi lòng “Có nên về không? Mà về làm gì kia chứ, khi Trân đã có chồng giàu sang”. Tân đâu biết rằng, Trân đã bị căn bệnh ung thư ở thời kỳ cuối không còn cứu chữa được nữa. Gia đình mới đón Trân về để tiện bề chăm sóc. Tuy bị căn bệnh hành hạ nhưng mỗi ngày Trân đều nhờ mẹ trang điểm, mặc chiếc áo trắng thời còn cắp sách đến trường rồi ngồi lên chiếc xe để mẹ đẩy ra bờ sông như ngóng chờ ai đó. Hôm nay, Trân thều thào hỏi mẹ:

- Hoa ô fun88 vietnam ở bến sông đã nở chưa mẹ?

- Bây giờ cũng cuối tháng ba rồi, khi bước sang tháng tư hoa ô fun88 vietnam mới trổ hoa con à.

Trân nhắm nghiền mắt lại, bên tai như vẫn còn có tiếng cười giòn tan ngày nào. Tiếc rằng dòng thời gian đã xóa đi mọi thứ, từ bến sông có những chuyến đò đưa rước khách, bây giờ thay vào đó là chiếc cầu xi măng hiện đại.

Quán cốc cạnh bên giờ không con nữa, nghe đâu bà lão bán ô fun88 vietnam bên vệ đường cũng đã về theo những mùa hoa. Còn người nữ sinh ngày nào nay phải vật lộn với cơn đau để chờ hoa ô fun88 vietnam nở, để được nhìn ngắm màu hoa ấy lần sau cuối…

Hôm nay, như mọi ngày, Trân thức dậy thì nghe người hàng xóm đứng trước cổng gọi. Mẹ Trân bước ra ngoài. Trân cố gắng gượng nghe ngoài kia họ nói. Hoa ô fun88 vietnam hôm nay nở hồng cả bến sông rồi kìa. Mẹ Trân tất tả vào trang điểm cho Trân rồi lấy chiếc áo dài trắng đã được ủi thẳng thớm, mặc vào cho con gái, nhẹ nhàng đẩy chiếc xe ra bờ sông. Trân ngồi cho mẹ đẩy mà xem chừng mệt mỏi lắm. Vậy mà Trân vẫn gắng gượng mở mắt nhìn dò tìm cây ô fun88 vietnam quen thuộc. Ra đến nơi, Trân thấy nơi quán nhỏ ven đường ngày xưa có một người bộ đội trên lưng quẩy chiếc ba lô, dáng người dong dỏng cao đang đứng lặng nhìn cây ô fun88 vietnam. Trân cố gắng thều thào gọi:

- Tân! Có phải Tân không?

Không ngờ người lính kia quay lại.

Trân ngước lên hai hàng nước mắt lăn dài trên má:

- Đúng là Tân rồi!

Tân đặt chiếc ba lô xuống, cúi người ôm choàng lấy bờ vai Trân. Bỗng đâu đây, mùi ô fun88 vietnam chín gọi về từ ký ức mang theo tiếng cười giòn tan, có cả tiếng máy của chiếc đò từ bến sông kia vọng lại. Hoa ô fun88 vietnam cũng bắt đầu nở rộ tím cả bến sông quê. Mùa hoa ô fun88 vietnam đầu tiên sau mười năm, thỏa lòng, mãn nguyện, một mùa hoa cuối cùng cho mãi mãi…

MINH ĐIỀN

Đường dây nóng: 0909645589.

Phóng sự ảnh